Lê Bá Hạnh
Như thường lệ, cuối năm chúng tôi lại kéo nhau đến thăm thầy và nhận được những điều bổ ích, như thuở còn mang khăn quàng đỏ…
Thầy đã nghỉ hưu từ lâu nhưng vẫn theo sát nền giáo dục và tri thức của đất nước. Thầy chia sẻ với chúng tôi về kiến thức văn hóa của thế hệ trẻ. Thầy dẫn chứng- Đường lên đỉnh Olympia, chặng Vượt chướng ngại vật, danh từ “phù sa” và “chọi trâu” ai cũng tìm ra nhưng vẫn còn hai thí sinh không được điểm vì sai lỗi chính tả, viết là “phù xa” và “trọi trâu"; rồi chương trình “Chiếc nón kỳ diệu” mọi người đã chọn được từ có 7 chữ cái, chỉ hành động không được hoan nghênh trong bóng đá, đó là từ “ tiểu xảo” thế mà trả lời là “tiểu sảo” để tuột khỏi tay người giành chiến thắng…
25 thg 1, 2012
GÃ GÀN VÀ BỨC TRANH KHÔNG BÁN
Truyện ngắn: Lê Bá Hạnh
Cha mẹ đặt cho gã cái tên kêu như chuông. Tranh của gã được lưu ở Bảo Tàng, được ghi danh ở vựng tập “Họa sĩ thế kỷ XX” thế mà chẳng ai biết đến. Nhưng đến đầu phố hỏi tìm “gã Gàn họa sĩ ” thì mọi người đều chỉ đến ngôi nhà tồi tàn, ngõ có giàn thiên lí xanh um, hoa lá rụng đầy gốc, gã không hái để xào nấu, cũng chẳng cho ai… Gã chỉ để chờ đón một người đẹp trong mộng!
22 thg 1, 2012
TUỔI RỒNG BAY
Truyện ngắn: Lê Bá Hạnh
Gã sinh năm thìn, tháng thìn, lại được cô vợ cùng tuổi, các thầy tướng số đều nói “…nằm duỗi mà ăn!” giàu sang ngất ngưỡng sẽ bay tít lên tận mây xanh.
Nhưng chờ mãi mà ngày ấy vẫn chưa đến với vợ chồng gã…
Cả tuổi thơ gã sống buông thả, phá tán, đốt tiền như giấy rách. Khi bố mẹ về già, vợ chồng gã vơ vét hết đất cát. Ngay cả tiền phúng viếng đám tang gã cũng ôm gọn, vin cớ để xây lăng mộ hoành tráng, các chị và em gái đều khá giả nên bỏ qua… Nhưng mấy năm sau đụng đến xây mộ, gã lại bắt mọi người đóng góp đầy đủ.
20 thg 1, 2012
4 thg 1, 2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)