22 thg 1, 2012

TUỔI RỒNG BAY

Truyện ngắn: Lê Bá Hạnh

Gã sinh năm thìn, tháng thìn, lại được cô vợ cùng tuổi, các thầy tướng số đều nói “…nằm duỗi mà ăn!” giàu sang ngất ngưỡng sẽ bay tít lên tận mây xanh.
Nhưng chờ mãi mà ngày ấy vẫn chưa đến với vợ chồng gã…
Cả tuổi thơ gã sống buông thả, phá tán, đốt tiền như giấy rách. Khi bố mẹ về già, vợ chồng gã vơ vét hết đất cát. Ngay cả tiền phúng viếng đám tang gã cũng ôm gọn, vin cớ để xây lăng mộ hoành tráng, các chị và em gái đều khá giả nên bỏ qua… Nhưng mấy năm sau đụng đến xây mộ, gã lại bắt mọi người đóng góp đầy đủ.



Khi xây dựng, vật liệu nào cũng được “kênh” lên hai ba giá, lại chọn hàng mạt hạng nhất. Ngay như cái bia mộ, viên đá phải dày đều 2 phân, gã lại chọn hàng thứ phẩm vát dần đến góc mỏng sắc như lưỡi dao. Để dư ra được ít tiền bỏ túi. Khi tổng cộng chi phí, vợ gã liệt kê rồi, chồng lại đưa vào bảng kê một lần nữa… Như thói quen quyết toán công trình xây dựng cho bà con phường xã. Đó cũng là nghề gã đang tác nghiệp…

Nghề thầu khoán xây dựng, nếu chí thú làm ăn chắc cũng khá. Nhưng gã mê mải đánh “phỏm” thâu đêm, ban ngày lại kéo nhau lên công trình giải chiếu ra sát phạt. Công việc giao cho thợ được chăng hay chớ, chất lượng uy tín mất, không ai tin đặt hàng. Trả lương cho thợ đã thấp lại cắt đầu, xén đuôi; rồi ăn quỵt trắng trợn nên chẳng ai muốn làm với gã… Tưởng gian manh như thế sẽ giàu mãi nào ngờ của thiên trả địa. Mỗi ngày vài con “đề quây” là trắng tay…

Ngày đi học phổ thông vợ chồng gã thuộc loại khôn khéo biết tính toán. Vợ gã có tài nấu ăn từ nhỏ, khi cắm trại họp lớp bao giờ cũng đứng đầu nhóm hậu cần… Nhưng khi bước vào đời, đã lăn lộn mãi mà vẫn long đong…

Khi cùng cực, gã đã chịu khó cần mẫn, mọi người còn ngon giấc ngủ đã mò đến lò mổ lợn, chọn thịt mông còn nóng hổi về lọc bì, lọc gân, lọc mỡ cho thịt vào cối đá; hai tay, hai chày giã xuống rung cả đất, thịt lợn nhuyễn dẻo như đất làm mĩ nghệ; lấy mo cau vét sạch đặt vào lá chuối cuộn lại, rít dây lạt chặt tay, cho vào nồi luộc đúng giờ, cháy đúng nốt bẻ cây nhang. Khoanh giò cắt ra mịn như lụa Hà Đông. Làm như thế mà ráo mồ hôi là hết tiền…

Thấy mọi người làm vàng mã đốt ở đền chùa bán chạy, kiếm ăn được, gã cũng nhận về làm gia công. Vợ chồng gã hì hục dán luôn chân luôn tay, quên ăn, quên ngủ mà vẫn chậm vì ghép buộc lại thành khối lớn, bên trong cũng như bên ngoài. Còn mọi người làm chỉ phủ ngoài một lớp giấy như thật, gian dối thế mà chẳng thần thánh nào trừng phạt. Có lẽ vợ chồng gã đã ghê sợ sự gian dối, bây giờ làm ăn chân thật mà chẳng được âm phù, dương trợ…

Hỏi dò xem được quy hoạch của thành phố sẽ mở rộng đường, xây kè… Gã vay mượn tiền mua ngôi nhà trong ngõ, chờ nhà nước làm đường tới, nhà gã sẽ ra mặt đường, xây sửa qua loa cũng bán lãi gấp mấy lần. Nào ngờ giá đền bù mọi người đòi cao quá, nhà nước đành xây kè làm đường vòng ra ngoài sông, giá thành còn hạ hơn nhiều. Thế là vợ chồng gã mừng hụt và đọng vốn, mắc nợ…

Mới đây vợ chồng gã chơi “chứng khoán” đua nhau “lướt sóng” tuần thắng, tuần thua… Rồi đầu tư “vàng miếng”; đầu tư bất động sản, mấy lần sốt nóng, sốt lạnh… Tiền vay nóng của tư nhân, ngủ qua đêm đến sáng là mất toi mét đất. Bây giờ mất nhà, không còn chỗ cắm dùi phải ra bờ mương tá túc.

Làm lán trại, tôi tin vợ chồng gã tự trồng cột, dựng kèo, đặt nóc, rải đòn tay, buộc rui mè, lợp mái phủ nóc, không phải thuê ai. Chỉ phải bỏ tiền mua mấy cây bương, một ít tre một ít nứa. Vợ chồng gã đã dựng lên được một túp lều tranh sạch sẽ giản dị đúng nghĩa…

Thiên hạ ăn chơi quay lại thời dân dã, thế là bờ mương hẻo lánh trở thành quán “gỏi cá, lẩu gà…” nhộn nhịp… Vợ chồng gã hòa nhập khá nhanh. Tưởng chuyến này phát tài to, vợ chồng gã lại vênh vác với thiên hạ. Số mệnh vợ chồng gã chắc đã đến lúc bay tít lên tận trời xanh thực sự…

***

Để hoàn thành, bàn giao bức tranh ghép đá của vị “trưởng giả” khó tính. Chúng tôi phải sưu tầm một đống tài liệu, giải thích bã bột mép, mới được nghiệm thu. Dư được ít tiền rủ nhau đến quán “gỏi cá” của vợ chồng gã, dù sao vẫn là bạn cũ. Gặp được thượng đế thân quen nên hồ hởi vui ra mặt. một bạn to họng lên tiếng: “Hãy cho chúng tôi ăn một bữa thật ngon, uống thật say!”…

Gã lôi ra một két bia “xịn”, mấy chai rượu nước trong veo, nút lá chuối khô, nếm thử không ai chê được gì, ai thích gì dùng nấy, nhấm nháp với gói lạc rang còn nóng giòn nghe ngóng chờ món ăn ngon nhất… Nắp bia bật rơi xuống nước lõm bõm, lá chuối nút chai tung tóe khắp sàn, trong bếp vẫn nghe tiếng dao thớt lạch cạch. Đã có bạn sốt ruột thì thầm: “Nó đang ninh mầm đá hay sao đấy các bạn ạ…” Giữa lúc ấy gã hiện ra sừng sững trang nghiêm, chiếc mũ hình ống che kín mái tóc cùng cái tạp dề trắng muốt sang trọng, hai tay bưng một khay lớn chứa đầy đủ gia vị một bữa tiệc:

-Hôm nay mời các bạn thưởng thức một món ăn đặc biệt do chính tay vợ chồng tôi chế biến. Đây không phải cá nuôi trong đầm, trong ao; mà là cá câu, sống tự nhiên ở hang đá đầu núi, phải đặt trước, mua thường xuyên mới có. Thịt cá săn chắc, không tanh, ít xương dăm nhiều dinh dưỡng rất lợi cho sức khỏe. Cá đã lọc hết xương, chỉ dùng vai và lườn, dao sắc thái từng lát mỏng, các bạn tùy thích nhúng vào chanh vắt hay “mù tạt” cùng các gia vị. Thiếu gì các bạn cứ gọi. Chúng tôi sẵn sàng!...

Gã đặt cái khay vào giữa chiếu, cầm chai rượu màu đỏ hồng sóng sánh nói tịnh trọng:

-Xin chiêu đãi riêng các bạn! Đây là món đặc biệt qúy hiếm (gã thấp giọng) rất đắt nhưng không tính tiền. Ngần này chỉ đủ mỗi người một li thôi…

Gã rót rượu, xoay cổ chai điệu nghệ. Li nào cũng đều nhau tăm tắp, không rớt một giọt. Không thể có tràn ra chiếu như kẻ ngu ngơ coi rượu như nước lã. Mấy anh sâu rượu gập lưng cúi sát xuống chiếu hít hít mùi thơm lạ của men rượu, không kìm chế đồng loạt cụng li. Từng người tự nâng lên, hai tay rung rung làm sóng sánh rồi đổ ộc vào họng để nó nóng bỏng như chì trôi đến đâu biết đến đấy, tự chúc mừng và thưởng thức thứ rượu ngoại ít khi được nếm thử… Cùng món ăn đặc sản ngon nhất…

Gã đứng thẳng lưng, mồm nói dẻo như kẹo, hai tay nâng lên hạ xuống, nghiêng đầu vẹo cổ, há mồm bặm môi để diễn đạt giá trị y học của các gia vị đang có trong mâm. Giọng gã trầm trầm như nhạc cụ đệm cho giàn giao hưởng “rào rào” tiếng nhai nhồm nhoàm như tằm ăn rỗi. Thi thoảng lại dấy lên một đợt như sóng đập vào kè đá: “Dô! Dô! Zô!..” Phải thừa nhận gã diễn thuyết phần đầu như thế khá hoàn hảo, thiện nghệ làm chúng tôi ăn ngon miệng. Nhiều bạn thừa nhận đã nhịn ăn sáng chờ đến bữa này thật xứng đáng.

Món gỏi cá thật tuyệt vời. Cái chua của chanh vắt, cái cay của “mù tạt” cái cay nóng của gừng, cùng dấm tỏi tương ớt, làm chín thịt cá thái mỏng, cùng khế chua, chuối chát, rau thơm, gia vị các loại; cùng rượu đế hảo hạng, tạo thành món ăn béo ngậy lạ thường. Mấy anh “quê” nhất, lần đầu tiên nếm mùi cũng phải thừa nhận- tấm tắc khen ngon hơn hẳn món “lẩu” nhúng quen thuộc… Tự nhiên chúng tôi hào hứng hát lại bài hát năm xưa như ngày còn ngồi ghế nhà trường, vì lâu lắm mới có buổi vui vẻ, ăn ngon, uống say như thế này…

Vợ chồng gã xuất hiện sau lưng chúng tôi từ khi nào không rõ, đang mỉm cười thỏa mãn như ngày xưa. Sẵn tính chân thật, tự tin pha chút kiêu ngạo của một thời hoàng kim… Vợ gã tiến sát chúng tôi nói nhỏ nhẹ vừa đủ nghe:

-Các bạn ăn ngon chứ (ạ)! Cá gỏi đây chính là cá quả đấy! Tuyệt chưa!

Tôi ngỡ ngàng vì câu nói chân tình ấy và cảm phục tài năng chế biến món ăn tuyệt vời. Nhưng các bạn khác thì há hốc mồm, tròn mắt ngạc nhiên, cái hàm đang nhai bỗng cứng lại và trong họng tự nhiên thấy ngứa ngáy, tanh tanh… Nghĩ đến tháng trước đã đồn ầm lên chuyện mẻ cá quả rất to lại bắt được ở hố chôn người đã cải táng khu nghĩa địa, nghe đã rợn người. Không hiểu vì dư luận như thế hay uống nhiều bia, rượu lẫn lộn say quá mà nôn nao, rồi đua nhau nôn thốc nôn tháo… Như phản ứng dây chuyền, nhiều bạn khác cũng nôn ọe… Tất cả như quả bóng xịt hợi.

Vợ chồng gã chết đứng như trời trồng. Không ngờ câu nói chân tình, đôi chút khoe khoang ấy lại mang lại hậu quả đáng buồn. Có lẽ cái tính quá thật thà ấy không hợp với nghề này chăng?

Cái tuổi Thìn rồng bay này, nhiều người đã làm nên ông to bà lớn, giàu nứt đố đổ vách… Sách tử vi đều nói thế, tại sao lại trừ vợ chồng gã. Gã ôm đầu choáng váng vì sự việc đến quá bất ngờ. Tự nhiên hai hàng nước mắt ứa ra, như đôi mắt trong veo của chú bé đánh giày nhỏ lệ khi gã đá tung hòm đồ, từ chối khi đang dở thuyết phục một khách hàng “xộp” ở quán café. Chờ vặt lông một con vịt béo. Gã không nhớ cái đá ấy là do bản năng, hay cố ý muốn thể hiện quyền lực của kẻ có tiền…

Gã hối tiếc những ngày trước đây, đã vung tay quá trán, gây ra biết bao nhiêu sự việc đau lòng cho người khác mà bây giờ ông trời mới tính sổ…?

Gã đâu có biết, năm sinh tuổi đẹp đấy nhưng còn nhờ vào giờ sinh ngày đẻ và môi trường sống trong gia đình dòng tộc, được ăn học răn dạy từ bé để có được cái tâm trong sáng mới có thể thành đạt chắp cánh bay lên./.

LBH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét