Lê Bá Hạnh
Sau buổi lễ kỷ niệm 20 năm thành lập Câu lạc bộ thơ Quận.Tôi và nhà thơ Trịnh Anh Đạt phải tiếp rượu hai nhà thơ nổi tiếng ở Thủ Đô. Nhiệm vụ đến bất ngờ làm chúng tôi lúng thúng. Hồi bao cấp tôi thèm rượu mà không có, bây giờ gan suy, thận yếu, dạ dày cắt đi một nửa, Trịnh Anh Đạt cũng chẳng hơn điều gì, chất độc da cam lại tái phát đầy người. Sự ăn uống bây giờ là sự bất đắc dĩ. Nhưng công việc quan trọng không thể chối từ…
Sau buổi lễ kỷ niệm 20 năm thành lập Câu lạc bộ thơ Quận.Tôi và nhà thơ Trịnh Anh Đạt phải tiếp rượu hai nhà thơ nổi tiếng ở Thủ Đô. Nhiệm vụ đến bất ngờ làm chúng tôi lúng thúng. Hồi bao cấp tôi thèm rượu mà không có, bây giờ gan suy, thận yếu, dạ dày cắt đi một nửa, Trịnh Anh Đạt cũng chẳng hơn điều gì, chất độc da cam lại tái phát đầy người. Sự ăn uống bây giờ là sự bất đắc dĩ. Nhưng công việc quan trọng không thể chối từ…
Bữa tiệc đặc sản biển bầy la liệt, các loại rau gia vị như nhiều hơn thường lệ bầy kín mặt bàn. Trịnh Anh Đạt cầm đến bốn chai rượu tem mác giống nhau đặt trong giỏ mây xinh xắn, còn nguyên cả khăn hồng thắt lơ đầy huyền hoặc, lúng túng như mắc lỗi:
-Cỡ câu lạc bộ Quận chúng em… chỉ có rượu này mời các nhà thơ dùng thử!
Anh giơ cao giỏ rượu để các nhà thơ nhìn kỹ, mọi người tròn mắt ngạc nhiên nhận ra chữ Hán: “Tần thủy Hoàng Tửu” viết thảo như rồng bay phượng múa trên giấy hồng điều để lâu đã xỉn màu, loại rượu ngon nổi tiếng xưa nay. Thấy mọi người cười vui rạng rỡ vẻ tán thành. Anh ngơ ngác tìm chỗ đặt giỏ rượu, nhưng mặt bàn đã kín đặc nên bất đắc dĩ đặt xuống chiếc ghế bên cạnh như đã chuẩn bị sẵn…
Chai rượu được mở nút, Trịnh Anh Đạt rót vào bốn ly pha lê trong suốt, sau mỗi ly đầy anh xoay cổ chai thật điệu nghệ như lễ tân chuyên nghiệp không rớt ra ngoài một giọt… Tất cả cùng nâng cốc:
-Chúc sức khỏe!
- …Chúc hội ngộ!
- …Chúc thành công! Trăm phầm trăm!...!
Cầm ly rượu quý nhưng người tôi run lên, ấp úng:
-Nhà thơ cấp Quận chúng em xin phép nhận năm mươi phần trăm!
-Xin phép tôi cũng như thế! Trịnh Anh Đạt khiêm tốn, ủng hộ…
Sau khi cụng ly tôi chỉ nhắp một nửa mà cay tê lưỡi. Hai nhà thơ Thủ Đô dốc ngược ly đến cạn kiệt rồi đặt xuống bàn, môi mấp máy gật gù như đang thưởng thức, thẩm định một áng thơ văn tuyệt hảo. Trịnh Anh Đạt thuyết phục:
-Đây là rượu chọn lọc, ngâm thuốc Bắc dành riêng cho vị hoàng đế cường thịnh nước Trung Hoa…
Trịnh Anh Đạt vừa nói vừa rót đầy vào hai ly của nhà thơ Thủ Đô, rồi đặt chai rượu vào giỏ như cũ. Như chợt nhận ra ly rượu của tôi và của anh đã vơi, tay anh với xuống giỏ rượu, mắt vẫn nhìn khách, ngón tay rờ rờ trên nút rồi cầm lên rót đầy tràn trề để bốn ly đầy đặn như nhau, mồm vẫn nói luyến thoắng về sức mạnh vô cương của loại rượu này…
-Mời các nhà thơ nâng cốc!
Tôi miễn cưỡng cầm ly rượu nặng nề như nâng búa tạ, ly pha lê chạm vào môi, rượu thấm vào lưỡi, tôi ngạc nhiên thấy chất cay đã dịu hẳn nên cố gắng thực hiện đúng thứ bậc năm mươi phần trăm. Trịnh Anh Đạt nhìn tôi nháy mắt động viên: “Cố lên!”
Cứ như thế đến ly thứ ba, thứ tư… nhà thơ Thủ Đô nhìn Trịnh Anh Đạt ngưỡng mộ và giọng đọc truyền cảm:
-“Sáng còn chọi ở trên sân/ Trưa về bảy món, đầy mâm mình ngồi/ Tình người bạc lắm trâu ơi/ Anh hùng … chí sĩ vào nồi như nhau”… Nhà thơ biết nhạy cảm với thời sự là rất quý. Tôi biết bài thơ này được diễn đàn “Lục Bát. Com” lên trang đúng vào giờ trao giải tôn vinh nhất nhì trong lễ Hội Chọi Trâu!... Giỏi ! giỏi! Cứ ở Hà Trung làm sao có được câu thơ như thế! Rồi “Rau má sâm của người xứ Thanh” tuyệt … tuyệt vời!
Trịnh Anh Đạt như sực nhớ điều gì, anh xin phép đọc bài thơ mới viết, anh đọc một thôi dài, trong đó có đoạn:
-“…Chỉ là ấm tích giỏ nan/ Vị chè nước vối mà làm nên quê/ Cho người đi kẻ chở về/ Trước sông trước núi, lặng nghe lòng mình…”
Miệng anh đọc, mắt nhìn như chờ sự cổ vũ, bàn tay lại rờ rờ đến nút chai đã đánh dấu nâng lên tiếp thêm vào hai ly của nhà thơ Thủ Đô, nhà thơ đã ngấm rượu phải giơ tay xin chậm lại nâng cốc… Trịnh Anh Đạt mỉm cười thỏa mãn đã làm nhà thơ Thủ Đô nhiều năm sống ở Nga uống Wotka như cơm bữa, gốc quê Bắc Ninh rượu làng Vân nổi tiếng khắp nước đã chấp nhận “Tần Thủy Hoàng Tửu” này không phải là vô lý…
Tôi nhớ lại mấy tháng trước. Một nhà thơ ở Miền Trung về thăm, tôi đưa đến mọi nơi danh lam thắng cảnh và nếm đủ hương vị đặc sản. Khi dừng ở đèn đỏ, anh ngó cổ qua vai tôi thì thào:
-Chỉ thèm cốc nước chè vối!
Tôi nhớ ngay đến Trịnh Anh Đạt, dựng xe máy trước “HOA THANH DAT HOTEL”… bước vào quầy lễ tân, chưa kịp giới thiệu, chủ nhà đã mở giỏ nan, cầm ấm tích rót vào cốc thủy tinh một màu nâu sóng sánh như mật còn ấm nóng, anh có thói quen đặt ở quê ngày mồng năm tháng năm hái nụ vối phơi khô để dành uống cả năm. Đã uống quen thấy vị dịu ngọt nơi cuống họng không giống thứ chè nào. Bạn tôi, thấy nhớ nước chè vối là có lý… Một sự trùng hợp đến kỳ lạ màu nước chè vối và rượu “Tần Thủy Hoàng Tửu” giống nhau như một.
Và bữa tiệc này, Trịnh Anh Đạt đã đạo diễn hoàn hảo trên cả tuyệt vời, giải thoát cho chúng tôi một cách ngoạn mục…
Hai nhà thơ Thủ Đô đã say sưa thỏa mãn đọc thơ bạn và thơ mình, cùng trao đổi những kinh nghiệm, tình huống chọn từng chữ trong câu thơ đắt giá. Cũng không tiếc lời khen thơ và “tửu lượng” của nhà thơ cấp Quận chúng tôi rất khá.
Hẹn sớm gặp lại nhau đọ ly quyết liệt!
Lê Bá Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét