KÍ ỨC TUỔI THƠ
Tôi sinh đã là người dân mất nước: Một trăm năm thực
dân phương Tây, phong kiến cầm quyền. Và một nghìn năm bị nước lớn phương Bắc
đô hộ.
Từ bé tí, tôi phải tự tìm đồ chơi làm thú vui cho
mình. (Bố mẹ và chị người nào việc ấy làm thuê kiếm ăn hàng ngày) Tôi lê la
khắp sân rồi ra ngõ dưới hai vòm cây hoa giấy quấn quýt nhau lá lúc nào cũng lộng gió dâm mát. ; bắt
hai con kiến vặt râu thả lên lá khoai chúng cắn nhau đến quyết liệt… Nhìn sát
đàn kiến kéo lê xác con sâu đưa về tổ; lúc đột ngột nối đuôi nhau tha trứng lên
ngọn cây, con nọ theo sát con kia, gặp con đi ngược chiều, dí râu vào nhau đến
kì lạ, rồi lấy que củi vẽ loằng ngằng nát mặt đất chẳng ra cái gì…