29 thg 4, 2011
NGƯỜI MÂŨ VÀ BỨC TRANH ĐẶT TRƯỚC
Truyện ngắn: Lê Bá Hạnh
Tiếng hoạ mi nhà bên hót véo von, như thường lệ. Tuyết tỉnh hẳn sau một đêm dài... Không biết kẻ thâm hiểm nào chọn đặt cho Tuyết cái tên này. Hồi còn học lớp mười hai, một cuốn sách cũ đã cho Tuyết học thuộc lòng câu thơ: .. “Tưởng là băng sạch Tuyết trong veo/ Tuyết lấm băng nhơ rõ chán phèo/ Hồ tù ngán lỗi con "Rồng lộn"/ Ngọc vết thương tình vẫn "cố đeo"... Bài thơ nhại giọng Hồ Xuân Hương của nhà thơ trào phúng cận đại.(*) Mấy câu thơ cứ dai dẳng theo đuôỉ như một sự xỉ nhục, lúc ẩn lúc hiện trong đầu như một nếp gấp trang giấy, không thể xoá mờ…
Ở thời kỳ đầy rác rưởi ngoài đường. Về nhà ông bố, bà mẹ càng khủng khiếp: bà ăn “nem”, ông ăn “chả” lộ liễu đến man rợ ... Đang ở tuổi dậy thì, cơ thể phát triển đến hoảng sợ, thắc mắc tò mò đến lú lẫn thì được chứng kiến những điều đáng tủi nhục, băng hình "con heo" thấm nhanh vào đầu óc, cảnh gợi dục lúc đầu còn xấu hổ rồi tò mò khám phá sau đòi hỏi thành nhu cầu thực sự... Chỉ nửa bước chân, Tuyết bước vào con đường "làm tiền" một cách tự nguyện. Năm tháng đã cho Tuyết nếm đủ dư vị cay đắng cuộc đời. Lúc đầu Tuyết đã tưởng mình cao giá, bao nhiêu con thiêu thân dốc túi, dốc hết đồng tiền cuối cùng để được Tuyết chiều chuộng, nghe trọn câu tán tỉnh ngọt lịm như mía lùi. Tuyết đã tưởng mình có thể bay lên tận mây xanh để thành thần tượng của họ trong những chuỗi ngày mộng du...
Một hôm phải dừng lại ở điểm bán xăng, Tuyết tình cờ gặp lại người bạn tình, mới xa nhau mấy chục giờ, tay ấp má kề, thề non hẹn biển, dốc cả tâm can trao hết cho nhau như vợ chồng... Tuyết như reo lên, xuýt nữa ôm vồ lấy anh như mọi khi gặp ở hành lang nhà hàng, nhưng kịp nhận ra, ý tứ đến gần đưa mắt mời gọi... sáng lên như nhặt được vàng mười…
Nhưng thật kỳ cục, anh ta như người xa lạ, dửng dưng kéo một anh bạn khác ra xa rồi đi ngược lại. Tuyết bàng hoàng như không thể tin vào mắt mình: vẫn đôi dày mũi vuông mốt thời trang mới nhất, chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm mịn như nhung mà Tuyết đã áp má vào nhiều lần, mái tóc dài mượt vuốt về phía sau thành những lớp sóng bồng bềnh. Anh ấy không thể nhầm với người khác...
Có lẽ Tuyết đã cắn vào ngón tay để nhận thấy đau mới tin là sự thật, chứ không phải trong mơ... Chính lúc ấy Tuyết nhận ra thân phận mình, không phải bộ váy áo trên người là không đẹp, không phải son môi và nước hoa lúc đó là nhạt nhẽo, mà chính con người đạo mạo kia chỉ là bộ mặt giả, những lời nói son sắt tâng bốc kia chỉ là bài diễn văn viết sẵn.
Sau ngày đó, Tuyết đau xót ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuyết chỉ còn biết sôi lên cay cú trả thù tất cả - mặc đời - trái tim đã giá lạnh chai cứng...
Tuyệt vọng. Chán chường. Tuyết trở về thành phố quê ngoại: Bà cô goá với đứa cháu đang học phổ thông, thứ năm, chủ nhật đi học vẽ ở câu lạc bộ thành phố. Vì thế Tuyết mới lọt vào mắt xanh chàng hoạ sỹ giáo viên và được mời làm người mẫu cho bức tranh của một khách sạn lớn đã đặt. Tuyết quá biết ruột gan mọi thằng đàn ông nên từ chối, nhưng không hiểu thế nào Tuyết lại nhận lời. Đã mấy tuần làm việc, vài ngày nữa sẽ hoàn thiện phần cuối...
Tấm panô vải trắng tinh, lồng trong khung gỗ trạm khắc cầu kỳ, mỗi ngày anh hoạ sỹ lại lấy màu trong những tuýp sơn mà Tuyết chỉ nhìn thấy bầy trong cửa hàng văn hoá phẩm cao cấp, anh có con dao nhỏ xíu, hình dạng như cái bay của thợ xây, trộn màu, rồi đắp dần lên tấm panô vải trắng... Mấy ngày đầu Tuyết cũng lạnh lùng, dửng dưng mặc quần áo, thờ ơ cầm phong bì tiền thù lao, đầu óc trống rỗng như bao nhiêu lần rời khỏi nhà hàng mà Tuyết đã bước qua...
Tuyết cũng ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh chàng họạ sỹ râu tóc bù xù dữ dằn mà tính nết lành như cục đất đến khờ dại. Ngay từ buổi đầu tiên, anh đặt dáng cho Tuyết ngồi được tự nhiên, thoải mái và đẹp nhất, đôi lúc, ngồi mỏi quá sai với dáng cũ, anh chỉ nhắc nhẹ, hoặc cho nghỉ giải lao trước giờ quy định - thật khác xa với những người đàn ông khác mà Tuyết đã gặp, chưa kịp tháo hết đồ lót đã vồ lấy xoa nắn, cắn cấu như muốn nuốt chửng - Với hoạ sỹ này thì ngươcj lại hoàn toàn... Chưa một lần anh chạm đến da thịt Tuyết...
Những ngày làm mẫu vẽ, hôm sau và hôm sau nữa. Tuyết nhìn vào tấm vải hiện dần lên thân hình người con gái thơ ngây trong trắng đến ngờ nghệch. Tuyết như đã nhận ra chính mình ngày xưa ngắn ngủi mà Tuyết đã để tuột mất. Tuyết khao khát được sống lại ngày thơ dại đẹp đẽ ấy dù trong giây lát. Tuyết thầm cảm ơn chàng hoạ sỹ đã đánh thức lòng tự trọng, tình yêu và cuộc sống của Tuyết, đã khơi dậy và mở ra một con đường cho Tuyết làm lại từ đầu. Tuyết thèm khát những ngày đó biết bao! Tiếng chim hoạ mi sao trong veo và dồn dập như hôí thúc.
Tuyết vươn vai nhẹ nhàng ngồi dậy, vào nhà tắm mở vòi nước xối xả, cố kỳ cọ cho trôi hết các nhơ bẩn trong con người có những ngày lầm lạc...
Tuyết lau khô người, mặc nhanh quần áo rồi chạy xuống đường.
Hôm nay Tuyết muốn đến sớm hơn thường lệ, như đi tàu sợ đến muộn lỡ mất chuyến đi quan trọng./.
LBH
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét