15 thg 3, 2018

THỜI THƠ DẠI Tự truyện

                                                        CHIẾN TRANH PHÁ HOẠI,
        BỎ CHUYỆN VỀ QUÊ

Học xong, thoát khỏi mức lương khởi điểm, tôi làm đơn xin chuyển về quê. Cán bộ phòng Tổ Chức giải thích: “Anh quên là trong hồ sơ xin học đã có bản cam đoan “Xin phục vụ nhà nước năm năm và sẵn sàng nhận nhiệm vụ đi bất cứ nơi nào…” đó sao?” Đúng là mọi mẫu đơn đều có đoạn chữ như thế sau cùng. Ngày đó đọc thoáng qua thấy bình thường, không ngờ đó là sợi dây buộc chặt vận mệnh của mình với vùng đất xa lạ này…

25 thg 2, 2018

Tự truyên THỜI THƠ DẠI "NHÀ QUÊ"

       21             "NHÀ QUÊ"
Một cơ duyên tôi được tới bán đảo Sơn Trà (Đà Nẵng). Chủ nhật nghỉ nằm nhà quá vô lí, tôi nhớ đến thành phố Huế đã lâu không tới; đường hầm đèo Hải Vân mới thông xe đã khơi dậy tính tò mò lòng lãng du có sẵn. Tôi hỏi đường đi cũng dễ dàng thuận lợi, giá xe khách không quá nhiều tiền…Thế là tôi quyết định chuyến đi phượt nho nhỏ.
Mọi người muốn đưa tới bến xe Ngã Ba Huế, tôi xua tay, đi bộ qua cầu sông Hàn mấy bước chân tới điểm dừng xe buýt. Một mình ngồi duỗi dài trên ghế bóng nhoáng sạch sẽ, rút tờ báo Văn Nghệ số mới cắm cúi đọc.

7 thg 11, 2017

Tự truyện THỜI THƠ DẠI





KÍ ỨC TUỔI THƠ

Tôi sinh đã là người dân mất nước: Một trăm năm thực dân phương Tây, phong kiến cầm quyền. Và một nghìn năm bị nước lớn phương Bắc đô hộ.
Từ bé tí, tôi phải tự tìm đồ chơi làm thú vui cho mình. (Bố mẹ và chị người nào việc ấy làm thuê kiếm ăn hàng ngày) Tôi lê la khắp sân rồi ra ngõ dưới hai vòm cây hoa giấy quấn quýt  nhau lá lúc nào cũng lộng gió dâm mát. ; bắt hai con kiến vặt râu thả lên lá khoai chúng cắn nhau đến quyết liệt… Nhìn sát đàn kiến kéo lê xác con sâu đưa về tổ; lúc đột ngột nối đuôi nhau tha trứng lên ngọn cây, con nọ theo sát con kia, gặp con đi ngược chiều, dí râu vào nhau đến kì lạ, rồi lấy que củi vẽ loằng ngằng nát mặt đất chẳng ra cái gì… 





11 thg 9, 2017

NGÀY HÈ TRÊN ĐẢO HOANG

Hs MAI DUY MINH- BÙI DUY KHANH- PHẠM ĐỨC- QUANG THẮN - CAO NAM TIẾN
                                                                     (từ trái sang)

27 thg 6, 2017

THẤT BẠI CUẢ NGƯỜI CHIẾN THẮNG

                            

                                                             THẤT BẠI CỦA NGƯỜI CHIẾN THẮNG

                                                                                           Truyện Ngắn: Lê Bá Hạnh


Nhà biên kịch Hải Hoàng kiêm đạo diễn, gật gù cái đầu như tôn trọng lời bác sĩ căn dặn, nhưng trong đầu ông có sẵn một kế hoạch dài hơi, coi đây là một trận đánh cuối đời… Ngồi taxi về, ông đã giao việc cho con gái lớn – một trợ thủ đắc lực theo ông đã làm nhiều phim trường quan trọng và cháu giai thế hệ thứ ba mới tốt nghiệp trường Điện Ảnh – Ông ra lệnh cấm nói với ai chuyện cấp cứu đợt này kể cả người thân cận nhất. Đột qụy đợt này là hậu quả của ngày dốc sức đi tìm bối cảnh và tranh cãi căng thẳng trong quy trình dựng phim.

3 thg 6, 2017

CHAY TRỐN BOM ĐẠN

                             8 - SƠ TÁN

                 Lê Bá Hạnh
 Cả thành phố trước kia đông đúc chật chội thế,  nay đã sơ tán, bỏ chạy hết…Cán bộ tìm hang sâu ẩn nấp, dân cũng tản đi tứ phương. Nhà máy đã chuyển hết vào rừng, một vài thiết bị đã hoạt động cầm chừng vì thiếu các đồ gá, các dụng cụ chuyên dùng
Có lẽ chẳng ai muốn quay lại thành phố không còn viên gạch nguyên vẹn này mà mấy thằng ngang bướng chúng tôi được đặc trách quay về nhà máy đào bới trong đống gạch vụn tìm những thứ cần thiết ấy.





LÀM SA BÀN

                                                       13 - LÀM SA BÀN

                                   (Tự truyện)   Lê Bá Hạnh

          Quán cho thuê truyện bán sách báo, cần câu cơm của vợ chồng tôi ngày càng ế ẩm.
          Một hôm, anh sĩ quan Hải quân tìm đến nhà. Sau tuần trà thuốc xã giao, anh sĩ quan vào đề: Đơn vị tôi cần làm một sa bàn lớn, bằng 3 tấm gỗ dán (1,2 x 2,2) là  gần 8 mét vuông. Có chân chiều cao 0,8 mét, có thể tháo rời toàn bộ chân và từng mảng sa bàn. (Để thuận lợi tháo rời khi di chuyển) Chuyện này  bạn tôi đã có bài học. Sa bàn đặt ngoài sân, ngoài hành lang không có chuyện gì phải bàn. Nhưng chiếc sa bàn trọng tâm chính của triển lãm phải đặt trong phòng chính trong nhà. Cánh cửa kính phải tháo ra, lên thành phố xin giấy phép phải qua hơn chục chữ kí mới tháo được cửa kính đưa sa bàn vào như ý muốn.