1 thg 12, 2017
7 thg 11, 2017
Tự truyện THỜI THƠ DẠI
KÍ ỨC TUỔI THƠ
Tôi sinh đã là người dân mất nước: Một trăm năm thực
dân phương Tây, phong kiến cầm quyền. Và một nghìn năm bị nước lớn phương Bắc
đô hộ.
Từ bé tí, tôi phải tự tìm đồ chơi làm thú vui cho
mình. (Bố mẹ và chị người nào việc ấy làm thuê kiếm ăn hàng ngày) Tôi lê la
khắp sân rồi ra ngõ dưới hai vòm cây hoa giấy quấn quýt nhau lá lúc nào cũng lộng gió dâm mát. ; bắt
hai con kiến vặt râu thả lên lá khoai chúng cắn nhau đến quyết liệt… Nhìn sát
đàn kiến kéo lê xác con sâu đưa về tổ; lúc đột ngột nối đuôi nhau tha trứng lên
ngọn cây, con nọ theo sát con kia, gặp con đi ngược chiều, dí râu vào nhau đến
kì lạ, rồi lấy que củi vẽ loằng ngằng nát mặt đất chẳng ra cái gì…
11 thg 9, 2017
27 thg 6, 2017
THẤT BẠI CUẢ NGƯỜI CHIẾN THẮNG
THẤT
BẠI CỦA NGƯỜI CHIẾN THẮNG
Truyện Ngắn: Lê Bá Hạnh
Nhà biên kịch Hải
Hoàng kiêm đạo diễn, gật gù cái đầu như tôn trọng lời bác sĩ căn dặn, nhưng trong
đầu ông có sẵn một kế hoạch dài hơi, coi đây là một trận đánh cuối đời… Ngồi
taxi về, ông đã giao việc cho con gái lớn – một trợ thủ đắc lực theo ông đã làm
nhiều phim trường quan trọng và cháu giai thế hệ thứ ba mới tốt nghiệp trường
Điện Ảnh – Ông ra lệnh cấm nói với ai chuyện cấp cứu đợt này kể cả người thân
cận nhất. Đột qụy đợt này là hậu quả của ngày dốc sức đi tìm bối cảnh và tranh
cãi căng thẳng trong quy trình dựng phim.
3 thg 6, 2017
CHAY TRỐN BOM ĐẠN
8 - SƠ TÁN
Lê Bá Hạnh
Cả thành phố trước kia đông đúc chật chội
thế, nay đã sơ tán, bỏ chạy hết…Cán bộ
tìm hang sâu ẩn nấp, dân cũng tản đi tứ phương. Nhà máy đã chuyển hết vào rừng,
một vài thiết bị đã hoạt động cầm chừng vì thiếu các đồ gá, các dụng cụ chuyên
dùng
LÀM SA BÀN
13 - LÀM SA BÀN
(Tự truyện) Lê Bá Hạnh
Quán cho thuê truyện bán sách báo, cần câu
cơm của vợ chồng tôi ngày càng ế ẩm.
Một
hôm, anh sĩ quan Hải quân tìm đến nhà. Sau tuần trà thuốc xã giao, anh sĩ quan
vào đề: Đơn vị tôi cần làm một sa bàn lớn, bằng 3 tấm gỗ dán (1,2 x 2,2) là gần 8 mét vuông. Có chân chiều cao 0,8 mét,
có thể tháo rời toàn bộ chân và từng mảng sa bàn. (Để thuận lợi tháo rời khi di
chuyển) Chuyện này bạn tôi đã có bài
học. Sa bàn đặt ngoài sân, ngoài hành lang không có chuyện gì phải bàn. Nhưng
chiếc sa bàn trọng tâm chính của triển lãm phải đặt trong phòng chính trong
nhà. Cánh cửa kính phải tháo ra, lên thành phố xin giấy phép phải qua hơn chục
chữ kí mới tháo được cửa kính đưa sa bàn vào như ý muốn.
GIAN NAN LÀM TƯỢNG NỮ TƯỚNG LÊ CHÂN
13
- GIAN NAN LÀM TƯỢNG
NỮ TƯỚNG LÊ CHÂN
Lê
Bá Hạnh
Năm 2000, cả thế giới chào đón thiên
niên kỷ mới đầy bí ẩn. Chúng tôi nhận nhiệm vụ xây dựng tượng nữ tướng Lê Chân.
Mười hai tháng làm tượng, đủ bốn mùa
mưa nắng, muôn vàn chuyện lạ. Ngày khánh thành tượng cũng khác thường: nhát
chổi cuối cùng quét dọn xong thì mây đen vần vụ, một trận mưa rào tưởng chừng lũ lụt, nước ở quảng
trường đổ xuống hố ga chảy ồ ồ ra cống
rãnh, chỉ trong bán kính dăm bảy trăm
mét, giữa mùa đông ken hiếm có, mưa chỉ mười lăm, hai mươi phút rồi trời quang
mây tạnh, vừa kịp cho mọi người sắp lễ đêm thu hồn nhập tượng long trọng của
đại sư chùa Vẻn.
CHUYỆN LÀM TƯỢNG 17 NĂM MỚI KỂ
(13) -
CHUYỆN LÀM TƯỢNG
17 NĂM MỚI KỂ.
Lê Bá Hạnh
Hơn ngàn năm
trước, bà Lê Chân lập ra làng Vẻn kêu gọi dân làng khởi nghĩa, theo hai bà
Trưng đánh quân Nam
Hán. Làng Vẻn chinh là thành phố Cảng Hải Phòng ngày nay. Nhớ công ơn Bà. Sở
Văn Hóa mở cuộc thi mẫu tượng, hai nhà điêu khắc Phú Cường và Mạnh Cường đạt
giải nhất, chủ đầu tư chọn thi công, đặt tượng nơi trung tâm thành phố khá đẹp.
Nhóm tác giả và
trung tâm Triển Lãm Mỹ thuật nhận nhiệm vụ xây dựng tượng. Mười hai tháng sau
bức tượng hoàn thành. Buổi khánh thành hoành tráng, các đài báo đua nhau đưa
lên trang nhất, rầm rộ… Đó là năm 2000, mở đầu thiên niên kỉ đầy bí ẩn…
2 thg 5, 2017
TÌM LẠI QUÊ HƯƠNG
TÌM LẠI QUÊ HƯƠNG
Truyện
ngắn Lê Bá Hạnh
Như thói quen, gã
sửa lại cà vạt, vuốt vạt áo véc, nhìn lại đôi giày da bóng nhoáng, đứng lên nhẹ
nhàng ra cầu thang tàu bay, hành lí xách nhẹ trên tay… Mọi người hối hả ôm đống
đồ ngóng chờ người nhà tới đón, nét mặt của họ khắc khoải chờ đợi trông đến tội
nghiệp. Riêng gã dửng dưng nhìn ngắm mọi người đầy xa lạ, gã biết chẳng ma nào
nhớ đến gã lúc này có mặt ở đây mà chờ đón… Người ruột thịt chẳng còn ại, họ
nội ngoại xa tít tắp ở tận nơi “khu bốn dẩy ra, khu ba đẩy vào”. Bạn bè đứt
liên lạc, đã biệt vô âm tín…
18 thg 1, 2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)